🎴 Doc Truyen Mat Ngot Hon Nhan

Tổng Tài Truy Thê : Cô Vợ Cũ Và Đứa Con Thiên Tài Chồng! Anh Là Ai? Thầy Giáo! Sao Thầy Lại Là Chồng Của Em Yêu Chàng Quân Nhân Đáng Ghét Độc Bộ Thiên Hạ 36 Cách Cưng Chiều Vợ Yêu Sau Khi Ly Hôn, Vẫn Tiếp Tục Dây Dưa Dưới Vương Triều Cổ Đại Em Vốn Thích Cô Độc, Cho Đến Khi Có Anh Truyện mới cập nhật Người Chồng Bí Ẩn Siêu Quyền Lực Ngôn Tình , Nguyen nhan gay ra viem hong co rat nhieu, phan lon do virus (80%) Nhu adeno, rhino, virus hofp bao duong tho, cum, soi.. . So con lai do vi khuan gay ra nhu lien cau, tu cau, phe cau, H. Influenzae.. . Nguy hiem hon ca la lien cau khuan tan huyet nhom A vi no la thu pham dan den bien chung viem hong gay thap tira, viem khop, viem than. 514. Truyện 68 Mật Ngọt Hôn Nhân Tác giả: Cửu Mạch Ly Trạng thái: Đang ra Mật Ngọt Hôn Nhân Yêu thích 5 / 5 ( 820 bình chọn ) Đọc từ đầu Chương mới nhất Thể loại: Ngôn tình, Hiện đại Một mối tình được bắt đầu từ chữ duyên, cũng có thêm sự góp phần vun vén của cả hai gia đình giúp đôi trẻ nên duyên vợ chồng. Mật Ngọt Hôn Nhân Chương 99: Làm khách (2) Chương trước Chương tiếp "Tiểu Đồng và Hiểu Huyên là người ở đâu vậy?" Sở Vân Dung tươi cười thân thiết, giọng nói dịu dàng. "Bọn cháu đều là người Bắc Kinh ạ." Vu Hiểu Huyên trả lời, "Dì, dì còn đẹp hơn khi bọn cháu thấy trên tivi nữa. Dì không biết đâu, mẹ cháu rất thích dì đấy ạ. Ở tuổi 32, Kim Huyử n, đại diện kinh doanh của một công ty nổi tiếng, có cảm giác như cuộc sống của mình đang theo chiử u hướng mà cô luôn sắp đặt sẵn. Bộ truyện cũng được đăng tải ở Nhật lần đầu tiên năm 1976, trên tạp chí Hana to Yume của NXB Hakusensha. Khi được xuất bản lần đầu tại Việt Nam với tên Cô bé chăm chỉ, rồi được phát hành có bản quyền với tên gốc Mặt nạ thủy tinh, bộ truyện chưa bao giờ thôi hấp dẫn với người hâm mộ. +84 98 922 8888 / truyenaudiocv999@gmail.com Liên Hệ Quảng Cáo Tổng Bộ: Nhà 1 - LK biệt thự - KĐT Văn Quán - Hà Đông Truyenaudiocv được tạo ra để giúp bạn nghe tiểu thuyết không bị gián đoạn, mọi lúc mọi nơi, với ít thao tác nhất có thể. Đem lại trải nghiệm mới bớt tốn sức hơn việc đọc tiên hiệp, huyền ảo, ngôn tình trực tiếp. Đối ᴠới Fujiko F. Fujio, Doraemon khi ấy ᴄhưa đến lúᴄ kết thúᴄ, thế nên ông đang trút hơi thở ᴄuối ᴄùng ᴄủa mình trên bàn làm cho ᴠiệᴄ. 21 năm trôi qua tự ngàу mất, Doraemon ᴠẫn ᴄhưa lúc nào dừng lại, nó đượᴄ thừa kế bởi số đông "hậu duệ" ᴄủa Mật Ngọt Hôn Nhân Chương 259: Lời thỉnh cầu cuối cùng Chương trước Chương tiếp Hôm sau, Thẩm Thanh Lan thức dậy ăn sáng xong rồi lái xe đưa Thẩm lão gia và Sở Vân Dung đến bệnh viện. Sức khoẻ Thẩm Nhượng suy yếu đến nỗi ngay cả sức để đứng dậy cũng không có. Khoảng thời gian này, Lư Nhã Cầm luôn túc trực trong bệnh viện để tiện chăm sóc cho ông. xwUhS. *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. Bạch Tuấn Nam mỉm cười, ôm cô “Anh xin lỗi, dạo này bận quá, không ở bên em được, không giận anh chứ?” Phó Thư Nghệ bĩu môi “Hừ, ai nói em không giận, em giận lắm đấy, cơ mà vì anh bận công việc nên em mới không so đo với anh.” Phó Thư Nghệ vừa nói vừa lui ra khỏi ngực Bạch Tuấn Nam, cẩn thận quan sát “Anh gây rồi.” Trong giọng nói nghe rõ nỗi xót xa. Gần đây Bạch Tuấn Nam thật sự đã sút cân rõ rệt, sắc mặt cũng không tốt lắm Hết cách rồi, hiện giờ công ty đang trong giai đoạn khởi sắc, anh không thể không liều mạng. “Qua giai đoạn này là ổn thôi.” Dự án hợp tác cùng Tập đoàn quân Lan đã đi vào quỹ đạo, phần còn lại chỉ cần giao cho người phụ trách theo dõi là3được, anh có thể rảnh rang hơn đôi chút “Hôm nay dẫn anh đi món ngon.” Phó Thư Nghệ kéo tay Bạch Tuấn Nam, tự ngồi vào ghế lái Bạch Tuấn Nam không hỏi Phó Thư Nghị định dẫn anh đi đâu mà cười nhìn cô Cô quay đầu nhìn anh, cười nói “Anh Tuấn Nam, nếu anh mệt thì chợp mắt tí đi, đến nơi em sẽ gọi anh.” Bạch Tuấn Nam ngoan ngoãn gật đầu, nhắm mắt lại, vốn chỉ định nghỉ ngơi một chút thôi, không ngờ lại ngủ thiếp đi. Đến nơi, nhìn Bạch Tuấn Nam ngủ say, đặc biệt là hai bọng mắt thâm quầng của anh, lòng Phó Thư Nghệ xót xa vô cùng Cô từng nghe trợ lý của Tuấn Nam nói nửa năm nay, hầu như ngày nào anh cũng tăng ca, cho dù buổi tối đi ăn cùng cô thì sau khi đưa cô về,1anh cũng sẽ quay lại công ty làm việc, cho nên về sau Phó Thư Nghệ đã lấy cớ bận rộn bài vở để từ chối lời mời đi ăn tối của Bạch Tuấn Nam, hoặc cô sẽ mang cơm đến công ty anh để ăn cùng anh, ăn xong thì tự bắt xe về. Cô lấy điện thoại ra, chụp ảnh Bạch Tuấn Nam. *** Bốn ngày nữa là hôn lễ của Phó Thần Hiên và Cổ Thanh Trúc Cố Thanh Trúc đã từ quân khu về, đang ở tại căn hộ trong trung tâm thành phố của Phó Thần Hiên, đây sẽ là nơi có xuất giá trong ngày cưới Còn về phòng cưới, năm ngoái Phó Thần Hiên đã mua một căn hộ cách quân khu không xa, đã sửa sang xong từ lâu. “Chị Thanh Trúc, chị có hồi hộp không?” Phó Thư Nghệ và Quả Quả đang giúp Cổ6Thanh Trúc trang trí nhà, phải dán chữ hỷ và hình dán, nơi đây được coi như nhà mẹ đẻ của Cố Thanh Trúc, không trang trí coi sao được Cổ Thanh Trúc cầm quả bóng bay, nghiên cứu làm sao để thổi mà không tốn nhiều sức, nghe Phó Thư Nghệ nói, cô ngẩng đầu nhìn cô “Hồi hộp cái gì?” Cô và Phó Thần Hiên đã đăng ký kết hôn rồi, lễ cưới chỉ là hình thức thôi, cô chẳng thấy có gì để hồi hộp cả. “Ai cũng nói cô dâu sắp cưới sẽ hồi hộp lắm, thậm chí còn có người mắc chứng trầm cảm trước khi cưới nữa, sao chị lại không hồi hộp cơ chứ.” Cố Thanh Trúc buồn cười “Chị và anh em đã là vợ chồng hợp pháp rồi, có hồi hộp thì cũng không đợi đến bây giờ.” Phó Thư Nghệ tò mò4nhìn cô “Vậy ngày đi đăng ký kết hôn, chị có hồi hộp không?” Cố Thanh Trúc và Phó Thần Hiên đăng ký kết hôn vào ngày thất tịch, đến bây giờ đã là một tháng rồi. Cố Thanh Trúc hơi nghiêng đầu, cẩn thận suy nghĩ rồi lắc đầu “Không, chị chỉ thấy hạnh phúc thôi.” Tạo một mái ấm cùng người mình yêu sao lại hồi hộp chứ, cô cảm thấy hôm đó là ngày cô cười nhiều nhất trong đời. Nghe vậy, mắt Phó Thư Nghệ hiện lên vẻ hâm mộ “Chị Thanh Trúc, em ngưỡng mộ tình yêu của chị và anh em quá.” Cố Thanh Trúc cười “Anh Tuấn Nam của em không tốt với em à?” Phó Thư Nghệ lắc đầu “Không phải, anh Tuấn Nam tốt với em lắm, nhưng thấy chị và anh em như thế này, em rất vui, cũng rất hâm3mộ, hy vọng em và anh Tuấn Nam cũng có thể giống như anh chị.” Cố Thanh Trúc cười tươi “Tất nhiên, chắc chắn em còn hạnh phúc hơn cả anh chị.” Quả Quả nghe hai người nói chuyện thì xen vào “Thư Nghệ, chắc chắn sau này cậu sẽ rất hạnh phúc, Bạch Tuấn Nam là người đàn ông tốt.” Mắt Phó Thư Nghệ lấp lánh như ánh sao, nhưng không biết nghĩ tới điều gì mà đáy mắt thoáng hiện lên nỗi tiếc nuối nhưng nhanh chóng biến mất “Thật ra bây giờ em cũng cảm thấy rất hạnh phúc, người bên cạnh em ai cũng tìm được hạnh phúc, chờ anh em cưới xong là tới lượt chị Quả Quả và anh Bùi Hạo Thời gian trôi nhanh quá, em có cảm giác như mới hôm qua vẫn còn bé mà hôm nay các anh chị đã lấy vợ gả chồng cả rồi.” Quả Quả cười “Em nói cứ như bà cụ bảy, tám chục tuổi ấy.” Phó Thư Nghệ bất mãn “Chị Quả Quả, em có già đâu.” “Được rồi, đừng nhiều chuyện nữa, lo làm đi.” Quả Quả nhét bóng bay vào lòng Phó Thư Nghệ, ba người tiếp tục trang trí nhà cửa Nhà họ Phó cũng rất bận rộn, ngoài việc dọn dẹp nhà cửa ra còn phải sắp xếp cho các khách mời, có vài người đến từ xa, phải ở lại đây mấy đêm nên việc sắp xếp cho họ được giao cho Phó Thư Thần và Thẩm Khanh. Hôn lễ của Phó Thần Hiên rất hoành tráng, không hề thua kém hôn lễ của Thẩm Thanh Lan và Phó Hành Dật năm xưa, tuy tổ chức theo kiểu phương Tây nhưng mời rất nhiều khách Bạch Tuấn Nam làm phù rể nên mấy ngày nay cũng bận tới bạn lui, bởi vì có không ít người từ nước ngoài về nên cần có người ra sân bay đón khách, tuy chỉ là tài xế nhưng cũng rất mệt. Thẩm Thanh Lan xác nhận lại kế hoạch hôn lễ với bên tổ chức, vì trước hôn lễ một ngày Phó Hành Dật mới về được nên những việc vốn dĩ của hai người đều do một mình Thẩm Thanh Lan xử lý Cũng may thời gian làm việc của Thẩm Thanh Lan tương đối tự do, hơn nữa còn có Sở Vân Dung giúp đỡ nên việc chuẩn bị cho hôn lễ cũng đâu vào đấy “Anh Tuấn Nam, ngày mốt là hôn lễ rồi, ngày mai anh ở nhà nghỉ ngơi đi, như vậy thì ngày mốt anh mới có sức làm phù rể được.” Phó Thư Nghệ tiễn Bạch Tuấn Nam ra cổng, dặn dò Bạch Tuấn Nam ừ, giờ tay sờ mặt cô “Em cũng vậy, nghỉ ngơi thật tốt, chờ sau này chúng ta kết hôn, anh sẽ không thể em mệt đâu.” Anh cũng tham gia chuẩn bị hôn lễ nên mới biết tổ chức lễ cưới là việc mệt mỏi cỡ nào. Phó Thư Nghệ cười xấu hổ “Nói bậy bạ gì đó, kết hôn cái gì chứ, mau về nghỉ ngơi đi.” Bạch Tuấn Nam nhích lại gần, hơi cúi đầu, càng lúc càng gần cô, cố ý hạ thấp giọng “Em không kết hôn với anh thì kết hôn với ai, hửm?” Chữ cuối còn khẽ nâng giọng mang theo vài phần mê hoặc. Phó Thư Nghệ lùi về sau một bước, tay chống lên ngực anh, nhưng còn chưa kịp mở miệng thì nghe thấy tiếng ho khan ở gần đó, hóa ra Phá Thư Thần đang đứng cách đó không xa nhìn họ. Bạch Tuấn Nam tiếc nuối đứng thẳng người, cười với Phó Thư Thần rồi xoay người rời khỏi nhà họ Phó. *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. Vì sức khỏe của đứa bé, nên đương nhiên cô không có ý kiến, mà đề nghị này quả thật quá đúng ý Phó Hoành Dật. Vốn dĩ anh cũng không muốn để Thẩm Thanh Lan sinh đứa thứ hai, lần trước đồng ý chỉ là vì cô đang đấu tranh giữa lằn ranh sinh dù đại trượng phu một lời nói ra tứ mã nan truy, nhưng có thể hoãn lại thì đương nhiên là anh cầu còn không được. Nếu Thẩm Thanh Lan có thể từ bỏ ý nghĩ này thì không còn gì bằng.“Mẹ, nhanh lên.” An An đứng đằng trước thúc giục. Từ tháng Sáu, cậu bé sẽ phải đến nhà trẻ, mà bây giờ là tháng Năm rồi. Sinh nhật của cậu vừa qua không lâu, chớp mắt đã sắp tới tháng Sáu. “Con chạy trước đi, lát2nữa mẹ sẽ theo sau con.” Thẩm Thanh Lan nói với con trai, An An nghe xong, bèn lập tức vùng chạy, Mập Mạp chạy bên cạnh cậu. Nơi này là đại viện của quân đội, đương nhiên Thẩm Thanh Lan không có gì không an tâm, ngày thường cũng không hà khắc với cậu nhóc. An An tràn đầy sinh lực, chạy cùng Thẩm Thanh Lan cả đoạn đường mà vẫn không thấy mệt, mặc dù cô vì nghĩ cho con mà cố ý rút ngắn chặng đường. “Mẹ, chúng ta đến nhà bà ngoại đi.” Về đến nhà ăn điểm tâm, An An liền muốn đến nhà họ Thẩm, còn định rủ Phó lão gia theo, “Ông cố, ông đi cùng cháu được không?”Đương nhiên Phó lão gia không từ chối yêu cầu của chắt trai, bèn gật đầu lia lịa, “Được8được được, lát nữa đi ngay.”Cả nhà đến nhà họ Thẩm, hai vị lão gia liền vào phòng sách đánh cờ, An An thì chơi lắp ráp đồ chơi trong phòng khách, bắt đầu chơi đồ chơi mới nhất của mình, một bộ đường ray xe lửa.“Thanh Lan, bây giờ An An đã ba tuổi rồi, con và Hoành Dật có kế hoạch sinh đứa thứ hai chưa? Một đứa dù sao cũng buồn mà.” Sở Vân Dung vừa gọt táo vừa hỏi. Mắt Thẩm Thanh Lan chợt lóe lên, lúc Phó Hoành Dật trở về vào tháng trước, cô đã nói chuyện này với anh. Nhưng người đàn ông đáng chết đó lại nói hiện giờ tuổi của An An còn quá nhỏ nên muốn hai năm nữa mới sinh, căn bản chỉ là lấy cớ.“Con và Hoành Dật cũng đang bàn bạc2chuyện này. Nhưng chuyện con cái cũng không phải muốn là được, tùy duyên vậy. Quan trọng nhất là đến lúc đó còn phải hỏi ý An An. Con không muốn đợi đến khi đứa bé sinh ra, An An lại không thích em trai hoặc em gái mình.”Xã hội bây giờ có rất nhiều trường hợp bởi vì sinh đứa thứ hai mà gặp phải vấn đề tình cảm gia đình, nhất là một gia đình đang chỉ có một con. Trước đó, trong nhà chỉ có mình chúng, tất cả yêu thương đều dành cho chúng. Sau này sinh đứa thứ hai, phải san sẻ tình cảm của đứa lớn, có thể dễ dẫn đến hàng loạt bi kịch. Chuyện thể này cũng không hiếm gặp trên tin thời sự. Sở Vân Dung gật gù, “Vậy cũng phải, vẫn phải trao đổi2với An An một chút, nhưng mà An An là đứa trẻ hiểu chuyện, có lẽ sẽ hiểu được.” Sở Vân Dung không hề lo lắng về An An. Tính tình của cậu nhóc này rất tốt, không giống Thẩm Thanh Lan, cũng không giống Phó Hoành Dật, mà hoạt bát, cởi mở và rất khéo hiểu lòng người.“Chị dâu và anh sao rồi ạ? Trước đó chẳng phải anh chị chuẩn bị có con sao?” Thẩm Thanh Lan chuyển chủ đề, nếu nói tiếp thì sẽ hỏi sang Phó Hoành Dật mất. “Đang dùng thuốc bổ, còn một tuần nữa là ngưng. Chờ ba tháng sau, Hề Dao đi khám mà không có vấn đề gì thì sẽ chuẩn bị có con.” Ôn Hề Dao và Thẩm Quân Dục đã lấy nhau ba năm. Năm ngoái, hai người đã quyết định sinh có điều, cả hai đều muốn sinh một đứa con khỏe mạnh, nên muốn điều chỉnh tình trạng sức khỏe ở mức tốt nhất. Nửa năm qua, Ôn Hề Dao vẫn uống thuốc Đông y để chăm sóc sức khỏe. “Thật giống nhau, Phương Đồng cũng đã ba tháng rồi.” “Mấy đứa các con liên tục làm mẹ, người làm mẹ đây thực sự đã già rồi.” Sở Vân Dung nói chuyện gia đình với Thẩm Thanh Lan, cô cười “Lúc nào mẹ cũng cảm thán thời gian trôi nhanh vậy?”“Có thể không cảm thán sao? Chuyện trước mắt là chị họ Nhất Ninh của con vẫn khiến người ta lo lắng. Con nói xem, nó với Thần Hi đã ở bên nhau hơn hai năm rồi, sao vẫn không định kết hôn. Nếu còn không kết hôn, chờ sau khi nó và Thần Hi kết hôn, sinh con là thành sản phụ lớn tuổi rồi.” Trước kia, lúc Bùi Nhất Ninh còn độc thân, bọn họ buồn vì cô không có bạn trai. Bây giờ cô đã có bạn trai thì lại sầu vì chuyện kết hôn. Mỗi lần bọn họ hỏi cô, cô đều chỉ cười, nói là không Thanh Lan biết giao hẹn giữa Bùi Nhất Ninh và ông bà Giang, nhưng những người khác không biết, đương nhiên là lo lắng, “Mẹ, chuyện này trong lòng chị họ hiểu rõ, mẹ đừng quan tâm, lần sau gặp dì cả thì khuyên dì ấy, không thấy năm nay chị họ bị dì ấy hối thúc mà không dám về nhà sao?”“Haizz...” Sở Vân Dung thở dài, không khỏi bận tâm, “Con nói xem có phải Thần Hi không muốn kết hôn với chị họ của con không. Chẳng lẽ nó ghét bỏ Hạo Hạo nên không muốn kết hôn?” Bà bắt đầu suy nghĩ lung tung. Thẩm Thanh Lan im lặng, “Mẹ, mẹ nghĩ nhiều rồi, nếu Thần Hi không thích chị họ thì lúc trước anh ta đã không theo đuổi chị họ, bây giờ hai người bọn họ cũng trưởng thành rồi, họ tự có tính toán.” Kỳ hạn hai năm chỉ còn lại mấy tháng sau cùng, xem như ông bà Giang không đồng ý cũng không kéo dài được bao Vân Dung lại thở lại một tiếng, đưa quả táo cho Thẩm Thanh Lan, “Chuyện của mấy thanh niên bọn con mẹ không quản được. Được rồi, đợi lát nữa Nhất Ninh và Hạo Hạo tới nhà ăn cơm, con nhân đó hỏi thử xem nó và Thần Hi có dự định gì chưa, mặc dù chuyện yêu đương rất tốt đẹp nhưng cũng không thể cứ thế cả đời đúng không.” “Mẹ, mẹ vừa mới nói là thuận theo tự nhiên mà.” Kết quả chớp mắt đã bảo cô đi nghe ngóng tin tức. “Thì con hỏi thử xem, bảo Nhất Ninh cho một câu trả lời chắc chắn, cũng để dì cả con yên tâm nữa. Dì con ưu sầu đến nỗi tóc bạc luôn rồi kia kìa.”Gần trưa, Bùi Nhất Ninh mới dẫn Hạo Hạo đến. Năm nay Hạo Hạo đã bảy tuổi, là học sinh lớp một, dáng dấp càng ngày càng giống Bùi Nhất Ninh. Có lẽ ở bên Giang Thần Hi lâu ngày nên điệu bộ của thằng bé cũng hơi giống anh, là một nhóc quý ông. “Chào dì út.” Hạo Hạo cười tủm tỉm, Thẩm Thanh Lan kéo cậu qua, “Dạo này học hành một không?”Hạo Hạo lắc đầu, mới học lớp một nhưng cậu đã biết kiến thức của lớp ba, đối với cậu mà nói hoàn toàn không có gì khó, ngay cả thầy giáo riêng đang dạy chương trình năm năm cho cậu và chủ nhiệm lớp cũng đề nghị với Bùi Nhất Ninh là định cho Hạo Hạo nhảy lớp, nhưng Bùi Nhất Ninh không đồng ý mà thôi.“Mấy cái đó quá đơn giản.” Hạo Hạo nói rồi nhìn thoáng qua Bùi Nhất Ninh, thấy cô đang bế An An thì nói nhỏ với Thẩm Thanh Lan, “Di út, hai ngày trước cháu đã gặp ba ruột của cháu.” Thẩm Thanh Lan nhíu mày, “Ba cháu lại đến trường tìm cháu nữa hả?” Nửa năm qua Đoạn Lăng rất thường xuyên đến gặp Hạo Hạo gật đầu, “Vâng, nhưng ba chỉ đưa cơm trưa cho cháu xong là đi.” Hai năm trước, Đoạn Lăng bị Bùi Nhất Ninh từ chối nên đành trở về nước D, gần mấy năm vẫn chưa từng xuất hiện. Trong lúc mọi người cho rằng anh ta không có ý định về nước thì anh ta lại trở về, hơn nữa lần này còn lấy lý do phát triển thị trường nước Z mà về, nói là muốn thành lập công ty phân phối ở thủ đô. “Dì út, ba cháu nói muốn dẫn cháu đi gặp ông bà nội của cháu, dì nói xem cháu nên đi không?”Thẩm Thanh Lan lấm lét, “Ba cháu nói với cháu vậy hả?”Hạo Hạo gật đầu, “Dạ, có điều cháu vẫn chưa nói chuyện này cho mẹ biết. Dì nghĩ cháu có nên đi không?”“Vậy cháu có muốn đi không?”Hạo Hạo ngẫm nghĩ rồi lắc đầu, “Cháu không biết nữa, cháu chưa từng gặp bọn họ, nhưng nếu mẹ đồng ý cho cháu đi thì cháu sẽ đi gặp, còn nếu không thì cháu sẽ không đi.” Hạo Hạo không có tình cảm với hai người gọi là ông bà nội đó, đương nhiên gặp hay không cũng không quan trọng.

doc truyen mat ngot hon nhan