🍆 Truyện Ai Đó Đã Khóc Ngày Hôm Qua

Ai đó đã hôn tôi. [Cập nhật lúc: 06:52 17/08/2020] Tác giả. SHIINO Midori. Tình trạng. Hoàn thành. Thể loại. Manga - One shot - Romance - Shoujo - Smut. Lượt xem. Chương Sau Chương Tiếp. "Quan hệ giữa em và Kỳ Duy rốt cuộc là như thế nào?". Tôi thần người nhìn sang, người đặt câu hỏi đang nghịch quân bài đen, nhìn rất uể oải, đầu không buồn ngẩng lên. Tôi bắt đầu nghi ngờ mình đang bị ảo thính. Thấy tôi hồi lâu không trả lời, Dương đành hỏi thêm một câu: "Hỏi em đấy! Ngốc à!". Hãy để mk khóc vì truyện mua cổ, hãy để mk khóc vì mấy anh đáng thương thua cuộc oahuhu 😭 Vài bộ ái muội có cp cũng sẽ ném vào list ái muội, thận nhập ha. Tham gia ngày: 08-09-2018 [FGOxHP] Gudako Hufflepuff trải qua nguy hiểm. Hắc Bố Lâm Toan Nãi. visibility 2342 star 25 3. Nếu bảo A Lam không có tình cảm với Hạ Liên Thần thì mình nghĩ là không phải, cô từng có tình cảm, từng hi vọng, nhưng khi nghe lén Hạ Liên Thần chất vấn Mật phi thì đã có chút hoài nghi, khi nhìn thấy Hạ Liên Thần không chớp mắt mà chọn Mật phi kia thì chút tình cảm Giống như việc hắn hồi tưởng lại cái ngày hôm ấy, chỉ nhớ rõ trong phòng sương khói lượn lờ, sặc sụa đến mức hắn không mở nổi mắt. Tàn thuốc rải khắp nơi trên mặt đất, đốt rồi, lập lòe sáng đỏ. Quý Hoàn Vũ quấn quýt với một người đàn ông khác ngay trong làn khói mịt mù. Ngày hôm ấy hắn đã bệnh sẵn, đầu óc choáng váng nhức nhối, e rằng hãy còn sốt. Ca-dong mất cá, khóc lóc đêm ngày. Cô nằm mộng thấy cá đề cập lại vấn đề bị bắt cùng bảo hãy đem xương bỏ vào gáo dừa đem chôn nghỉ ngơi xẻ bốn đường, nơi hằng ngày cô đến dê qua lại. Ca-dong tuân theo lời. Một hôm trải qua, cô thấy một song giày xoàn. Tôi đã quyết định cưới một khối kín như bưng, tin và yêu khối kín như bưng ấy, đó là sai lầm của tôi. Giờ đây tôi chỉ biết trách tôi chứ không thể trách ai hết. Ngày cưới đã ấn định rồi, ngày 16/12/1979. Ngày hôm đó, lần đầu tiên con biết được rằng, khi một người chết, hơi thở của họ sẽ trở nên yên lặng không ai thấy được. Ông nội vẫn không khóc, cha và mẹ lo lắng đứng đợi ngoài cửa, nhưng ông vẫn chỉ nắm chặt lấy tay bà. Hôm nọ, Thỏ vào rừng tìm hạt dẻ nhưng không có, định bày trò lừa gạt mọi người cho vui. Thỏ giả vờ hớt hãi chạy ào ra la lớn: "Bà con ơi! Cứu! Cứu cháu! Sói ăn thịt cháu kìa!" Mọi người nghe vậy liền chụp lấy cuốc, cào, chạy vào trong để vây bắt Sói. Nhưng chẳng thấy Sói đâu mà chỉ thấy Thỏ cười toe toét, trêu chọc mọi người bị mắc lừa. PuXS. Ai Đó Đã Khóc Ngày Hôm Qua Sách là sự kết hợp của haicuốn sáchYêu anh bằng tất cả những gì em cóvàMất anh bởi tất cả những thứ em chocủa nữ tác giả Gào. Những ai đã từng đọc hai cuốn sách này sẽ không thể nào bỏ qua được quyển sách tái bản "Ai đó đã khóc ngày hôm qua". Hãy đọc và cảm nhận cuốn sách này, để cùng nhận về những tiếng nói sẻ chia, để biết yêu thương nhiều hơn trong mất mát, biết hy vọng nhiều hơn trong những vô vọng đợi chờ, và để xác định cho mình một đường đi đích thực trong mối tình mông lung… Trong vòng mười năm trở lại đây, nữ nhà văn Gào tên thật là Vũ Phương Thanh đã nổi lên như một hiện tượng của mạng xã hội. Cô cũng là một trong những nhà văn đi đầu của xu hướng văn học mạng Việt Nam. Cô được giới trẻ đam mê văn học Việt Nam yêu thích bởi những tác phẩm ngọt ngào và sâu sắc. Một số tác phẩm tiêu biểu của cô như Cho em gần anh thêm chút nữa 2009, Son môi hồng 2010, tiểu thuyết Tự sát,… tạo được rất nhiều tiếng vang trên văn đàn Việt truyện ngắn – tản văn Ai đó đã khóc ngày hôm qua được xuất bản là sự kết hợp của hai cuốn sách Yêu anh bằng tất cả những gì em có và Mất anh bởi tất cả những thứ em cho. Tác phẩm được xem như một cuốn nhất nhật ký tình yêu của cô trái sẽ sống hết mình và yêu hết mình. Mọi cảm xúc từ yêu, ghét, giận, hờn, ghen, yếu đuối, buông bỏ đều được cô ghi lại qua những câu chữ đơn giản nhưng tinh tế. Cuốn sách còn đưa ra những lời khuyên cho những cô gái trẻ trong tình yêu. Yêu thương là điều tốt đẹp nhưng đừng vì quá yêu mà đánh mất bản thân đó đã khóc ngày hôm qua – GàoThông tin sáchThể loại truyện ngắn – tản vănTác giả GàoNăm xuất bản 01-2017Nhà xuất bản NXB Lao ĐộngSố trang 248Hình thức bìa mềmXếp hạng Top 100 truyện ngắn – tản văn bán chạy nhấtAi đó đã khóc ngày hôm qua – Lời tâm sự của một cô gái trong tình yêuHai trăm bốn mươi tám trang sách nhưng chất chứa cả vạn tâm tư. Phụ nữ khi yêu thật nhạy cảm biết bao. Họ có thể tưởng tượng ra mọi thứ. Đôi khi những điều đó làm tình yêu thêm thăng hoa nhưng rồi cũng chính nó hao mòn sức sống của tình yêu qua thời gian. Cô gái trong Ai đó đã khóc ngày hôm qua đã tự mình kể lại câu chuyện tình yêu mãnh liệt của đời mình và từ đó rút ra những bài học quý giá cho bản thân. Cô đã qua bao cảm xúc từ hạnh phúc đến khổ đau, từ ngày đầu ngây thơ cho đến khi từng trải với người với đời. Mỗi một chuyện xảy ra cô đều ghi lại trong tâm trí rõ ràng và tỉ mỉ như một kỉ niệm đẹp của cuộc đời mình. Giọng văn ngập tràn cảm xúc và cũng rất đầy đặn, Gào đã mang đến cho độc giả một cuốn sách hấp dẫn từ đầu đến ba mươi truyện ngắn và tản văn được tổng hợp trong cuốn là nỗi lòng của tác giả và cả những kinh nghiệm được đúc kết từ chính cuộc đời cô. Qua cuốn sách ta thấy Gào đã sâu sắc như thế nào qua những con chữ của mình. Từ những con chữ đơn thuần nhà văn đã biết nó thành những tâm hồn và thay cô nhắn nhủ đến độc giả bao thông điệp bổ ích về cuộc sống và tình và mất – hạnh phúc và khổ đau, ai cũng cần phải trải quaTình yêu bao giờ cũng có hai mặt được và mất. Những tháng ngày đầu tiên khi rơi vào tình yêu bao giờ cũng là ngày tháng hạnh phúc nhất. Nếu có một điều ước chắc hẳn nhiều người sẽ ước thời gian dừng lại ngay giây phút ấy. Nhưng thời gian vô tâm trôi qua vội vã để mọi thứ chỉ còn là kỉ niệm. Nhiều người bất chấp yêu không cần nghĩ đến ngày mai để rồi khi nhận ra không gì là mãi mãi, họ thất vọng vô bước vào tình yêu thì phải dám đối mặt với khổ đau nếu tình yêu dang dở. Nhiều người vì quá tin vào một tình yêu đẹp để rồi khi giấc mộng vỡ tan họ chới với và bắt đầu bi quan. Tình yêu của những cô gái thường rất đẹp vì họ cả tin, họ yếu đuối nên tình yêu là sức mạnh để sống, để làm việc và để tiếp tục bước đi. Và cũng chính họ là người dễ bị tổn thương nhất trong tình cô gái khi yêu có thể là mọi điều vì người mình yêu. Họ có thể không làm được những điều to lớn như đàn ông nhưng sẽ không từ chối bất cứ điều gì. “Ngày hôm qua có người đã nói với em rằng, em đừng nên lưỡng lự nữa. Nếu em thật lòng yêu ai đó, hãy cứ hết lòng vì họ. Dù cho giờ phút này người em yêu không ở bên em. Nhưng đừng vì thế mà chán nản, tuyệt vọng, hãy yêu người đó đến khi em còn có thể. Yêu người đó thật nhiều. Hy sinh. Và hy không suy nghĩ nhiều về anh nữa. Chỉ cần em biết em yêu anh là đủ, hạnh phúc khi nghĩ về anh, quên đi nỗi buồn đau ám ảnh khi không có anh bên cạnh. Em vẫn sẽ chờ đợi anh trở về và mỉm cười vui vẻ khi thấy anh hạnh phúc. Em sẽ quay về là chính em, yêu anh đúng nghĩa như từ trước đến nay vẫn vậy.” Trích đoạn từ cuốn sách Ai đó đã khóc ngày hôm qua – GàoMột tình yêu hạnh phúc càng lớn thì khi rời xa nỗi đau sẽ càng giằn xé.“Cứ nói rằng em đã quên anh nhưng xem ra điều đó quá khó. Chúng ta đã từ gắn bó tới mức chẳng thể chia xa. Em không tìm ra lý do cho ngày ta tan vỡ. Tim em tưởng như đang bóp nghẹt em trong từng hơi thở. Và nước mắt em, cứ mãi lởn vởn trong vì em đã quá hạnh phúc ngày đó, nên giờ đây nỗi đau cũng vượt quá giới hạn rồi. Anh làm em mất cảm giác với tình yêu đã tồn tại trong cuộc đời. Và sợ hãi với mọi mối quan hệ yêu đương chới với.” Trích đoạn trong Ai đó đã khóc ngày hôm qua – GàoKhi đánh mất người mình yêu đó là dấu chấm hết cho một cuộc tình nhưng không phải cho tình yêu của cuộc đời. Khi một cánh cửa đóng lại sẽ có một cánh cửa khác mở ra. Khi một tình khép cũng có cuộc tình khác mở ra. Tiếp tục sống và tiếp tục yêu dù đã từng đau khổ nhưng như thế vẫn tốt hơn kết thúc mọi thứ trên mẽ sau vấp ngã và thất bại, ta trở về với chính bản thân mình, hiểu người, hiểu đời hơn để sống tốt là biết buông bỏ khi cầnTrong tình yêu bao giờ cũng tồn tại sự ích kỷ. Đôi khi đó chính là gia vị của tình yêu nhưng lắm lúc lại làm nhau tổn thương. Cách tốt nhất để giữ lấy tình yêu không phải là buộc thật chặt mà hãy chắp cho nó đôi cánh tự do. Yêu hết mình và đến với nhau bằng chân thành. Nhưng đừng viện cớ vì yêu mà làm điều quá đáng. Đừng quản thúc hay tra khảo những điều nhỏ nhặt. Hãy cho tình yêu một khung trời đủ rộng để sinh sôi nảy nở, đủ tươi đẹp để khoe sắc đọ những điều chỉ nhỏ thôi nhưng nếu ta chật hẹp thì vấn đề sẽ bắt đầu lớn. Phụ nữ nhạy cảm trong tình yêu, họ hay ghen tuông, hay hoài nghi và quản thúc. Và chính những điều đó rất dễ dẫn đến sai lầm. “Em sẽ buông tay anh ra, khi anh muốn đi. Sẽ nắm tay anh lại, khi anh muốn ở.” Trích trong Ai đó đã khóc ngày hôm qua – GàoNếu một người không còn muốn bên mình nữa, níu kéo cũng không hạnh phúc. Hết yêu không phải vì ai đã sai mà vì tình yêu đã nguội lạnh. Buông tay khi cần phải buông tay là cách tốt nhất để cả hai được hạnh phúc. Khi chia tay ai đã đá ai, mà quan trọng ai sống hạnh phúc hơn sau khi quan hệ kết gắng năm một bàn tay không còn hơi ấm nữa chỉ làm cho trái tim thêm đớn đau. “Người ta mải miết đi tìm tình yêu trong cuộc đời. Nhưng nào đâu biết trên con đường mà mỗi ngày họ bước ấy, có những dấu chân lạnh lùng đang giẫm đạp lên biết mấy yêu thương.” Trích trong Ai đó đã khóc ngày hôm qua – GàoTrích dẫn hay của Ai đó đã khóc ngày hôm quaEm yêu thương anh nhiều đến mức có thể cảm nhận từng sự thay đổi trong suy nghĩ của anh chỉ qua hơi thở trong điện thoại, qua sự lên xuống thăng trầm qua từng từ mà anh phát có biết rằng người bạn yêu thương thật ra rất bình thường, nhưng chính tình yêu của bạn đã làm cho người đó trở nên thật đặc biệt?Mối quan hệ cần rất nhiều sự kiên trì, nhẫn nại, hy sinh và nước mắt. Chẳng bao giờ có điều gì đó hoàn hảo từ đầu đến cuối được nhớ về quá khứ là nhìn phía sau, mà con người ta sống đâu phải để làm điều vô nghĩa sẽ buông tay anh ra, khi anh muốn đi. Sẽ nắm tay anh lại, khi anh muốn dẫn hay Ai đó đã khóc ngày hôm qua GàoEm sẽ giấu cho riêng mình những suy nghĩ lan man, sự tủi thân tủn mủn, và trao cho anh hết thảy những dịu cuộc đời yên vị, chẳng phải vẫn dễ dàng hơn sao? Dù như thế nào thì cũng chẳng cần thay lạ lẫm không khi điểm hút người ta vào nhau lại chính là điểm khiến cả hai đẩy nhau ra xa với một số người tình yêu không là gì cả. Đối với không ít kẻ, tình yêu là tất cả những gì họ muốn có và sẵn sàng vì nó mà hy sinh chính bản thân yêu nghèo khó thì không có nhiều để cho em đâu. Nhưng nếu anh ta có một sẽ cho em một, có mười sẽ cho em mười. Thậm chí nếu không có gì cũng sẽ cho em tất cả bản thân trống rỗng và cố gắng vì ta mải miết đi tìm tình yêu trong cuộc đời. Nhưng nào đâu biết trên con đường mà mỗi ngày họ bước ấy, có những dấu chân lạnh lùng đang giẫm đạp lên biết mấy yêu giá của độc giảTruyện ngắn và tản văn trong tác phẩm là những tâm tư, tình cảm của một cô gái trong tình yêu. Có một chút rung động, một chút yếu đuối, một chút vô tâm và một chút nồng cháy. Tác giả viết theo lối văn vần rất lôi cuốn và hấp dẫn đến trang cuối cùng. Cuốn sách như một nhật ký ghi lại những câu chuyện tình yêu của một cô gái. Tuy nhiên cũng có đôi chỗ chưa thực sự chạm đến trái tim bạn giá của độc giả FahasaTham khảo nơi mua sáchTiki đảm bảo chính hãng, dịch vụ tốt -> Link giảm giá ở đâyFahasa giá rất rẻ, uy tín, nhiều đánh giá -> Link mua trên FahasaVinabook giá rẻ, uy tín -> Link mua trên Vinabook 185 views Truyện này được lấy từ nguồn nếu thấy hay thì nhớ share cho bạn bè cùng đọc nhé. Bạn đang đọc các phần “Ngoại truyện” của truyện “Ngày hôm qua… đã từng…”, nếu bạn chưa đọc truyện “Ngày hôm qua… đã từng…” thì có thể đọc ở đây Trời Sài Gòn nắng như đổ lửa, cái nóng nôn nao người khiến một thằng cho dù đã sống ở Sài Gòn nhiều năm cũng cảm thấy thực sự khó chịu, có lẽ cái thời tiết mát lạnh của phố núi đã chiều hư tôi mất rồi. Tôi nhẹ nhàng dựng chiếc ex màu xanh sát vào bức tường loang lỗ những rêu phong phủ kín, rồi đứng dựa vào yên xe, hai chân bắt chéo đưa mắt nhìn về phía cánh cổng sắt màu trắng đã rỉ sét. Tự nhiên tôi bật cười nhìn về phía bức tường nằm trong con hẻm bên cạnh, không biết có tìm được một chút bộ phận nào của chiếc điện thoại tôi đập nát ở đây không nhỉ. Vài năm đi qua, thời gian vẫn nhanh như chó chạy, mọi thứ xung quanh vẫn như cũ, chỉ có người là khác đi nhiều. Tôi không còn là một tên nhóc ngày đó lạnh lùng nói những lời tàn nhẫn để đẩy em đi, giờ có lẽ em cũng đã trưởng thành hơn nhiều sau nhiều năm xa tôi. – Anh đang nghĩ gì vậy? – Ờ… không có gì. Trời nóng quá, sao không mặc áo khoác vô cho đỡ nắng. – Mặc vầy mới đẹp. Thấy em đẹp hông? – Ừ! Thì đẹp… nhưng mà cũng phải mặc áo khoác chứ, để nắng nó ăn đen rồi đổ thừa anh. Tôi lắc đầu mỉm cười cởi chiếc áo khoác bám đầy bụi đường của mình đưa cho em. – Mặc áo anh đi, Sài Gòn chứ có phải bên đó đâu, mới về để vậy đi ra đường cơ thể không quen chịu nắng nóng được bệnh rồi sao. – Hì! Em biết rồi. Em cầm lấy áo khoác của tôi, ôm nhẹ vào người rồi nghiêng nghiêng đầu nhìn tôi. – Nhìn gì? Bộ mặt anh dính gì hả? – Hông! Anh khác rồi! – Khác sao? – Hình như… anh trưởng thành hơn, nhẹ nhàng hơn, bớt lạnh lùng, vô tâm hơn. – … Tôi bật cười quay đầu ngồi lên xe đề máy, em ngồi lên phía sau, tôi cho xe chạy xuống đường hòa vào dòng người đông đúc. – Anh về hồi nào? – Tối qua, định gọi điện cho em nhưng nằm được một chút ngủ quên mất tiêu. – Hì! Anh nóng hông? – Có chứ, nhưng không sao đâu, anh là con trai mà, trước giờ anh cũng đâu thường mặc áo khoác khi đi chơi ở Sài Gòn. – Vậy sao anh đem theo áo khoác làm gì? – Dự phòng cho người phía sau mặc, hoặc trùm chân, lần nào đi xem phim mà em không than lạnh đâu. – … Bổng dưng phía sau im lặng, khẽ liếc nhìn kính chiếu hậu, gương mặt em như phủ một màn sương mờ trên mắt, phát hiện tôi nhìn, em vội quay mặt đi ra khỏi chiếc kính chiếu hậu. – Lâu đến vậy rồi anh cũng còn nhớ những thứ nhỏ nhặt đó nửa hả? – Ừ! Giữa dòng xe xuôi ngược trên đường, có một cặp đôi yên lặng không nói gì nửa, cảm giác xung quanh tưởng chừng như ngưng đọng lại nhường chỗ cho những dòng ký ức quay về. Tôi mỉm cười, gương mặt của cô gái mạnh mẽ, gai góc, khó tính của vài năm trước dường như trở về phía sau lưng. Tự nhiên thấy vui khi nhớ đến hình bóng cô ấy xinh đẹp, áo mỏng tanh chống tay bĩu môi bắt tôi trả tiền trà sữa lần đầu hai đứa gặp nhau, tự nhiên thấy buồn cười nghĩ đến mỗi khi đi bên cạnh nhau lại phải nghe em lèm bèm nói xấu tôi cái này, cằn nhằn khó chịu tôi cái kia… cách em quan tâm tôi luôn đặc biệt như vậy… im lặng như bây giờ thật có chút không quen. Một vài năm xa nhau, tuy không nhiều nhưng có lẽ cũng đem đến một chút cảm giác xa lạ nào đó, nhất là với hai người từng bên nhau, hoặc đã từng yêu nhau. Thật khó để tôi quyết định chạy xe từ Đà Lạt về chỉ để gặp em nếu không muốn nói thật khó để trốn được em ở cái thành phố nhỏ bé ấy vì cậu bạn đã bán đứng nơi tôi trốn cho em biết. Nếu không về, không biết chừng em sẽ lên đó lật tung cái Đà Lạt lên cho tôi biết tay không chừng, nhiều chuyện đã xảy ra, câu chuyện tôi viết lên mang đến cuộc sống tôi vài rắc rối cũng như khiến tôi chẳng thể giấu được lòng mình với em nửa. Cái trò lạnh lùng đóng vai ác cũng không còn hiệu nghiệm với em, mọi chuyện tôi bày ra đã bị em phát hiện hết, nếu không tự nộp mình, chắc em sẽ không tha cho tôi đâu. Điểm hẹn đầu tiên chính là rạp chiếu phim, tôi và em chọn một bộ phim hành động nhẹ nhàng vừa công chiếu. – Nè nè làm gì đó? – Thì mua bắp cho em ăn nè. – Sao mua tới hai phần bự dữ vậy? – Ờ thì mua sẵn xíu em đòi ăn thêm anh khỏi cần chạy ra mua thêm. – Hứ! Làm như em ăn nhiều lắm vậy. – Có lần nào một hộp bắp đủ cho em ăn đâu. – Xí! Nhớ kỹ quá ha. Em phì cười tay nhận ly nước từ cô nhân viên rồi quay người đi thẳng ra ghế chờ. Tôi nhìn theo sau, em ngày càng xinh đẹp quyến rũ, có một điều khác hôm nay em không còn mặc áo mỏng như ngày trước nửa. – Em có liên lạc với cô ấy không? – Nó hả! Liên lạc làm gì hả anh? – Nói gì ngộ vậy, dù sao cũng là bạn thân mà. – Tự nó muốn cắt đứt liên lạc với tụi em, ai mà biết nó muốn gì. Với lại có liên lạc em cũng hổng cho anh biết đâu. – Tại sao? – Vì em hổng thích… vậy thôi. – Ơ… – Ơ cái gì mà ơ. Tại anh hết chứ tại ai mà ơ. – Sao tại anh? – Hì! Ai kêu anh là người em và nó yêu làm chi. Con gái mà anh… cùng yêu một người, thân thì thân rồi cũng phải có khoảng cách. Tôi thở phì, tay bóp nhẹ ly pepsi trong tay gượng cười… – Đừng vì anh mà đánh mất tình bạn chứ. Anh… không đáng. Em mỉm cười lắc đầu, tay bốc một hạt bắp rang bơ đưa vào miệng… – Mọi chuyện hổng như anh nhìn thấy đâu, tụi em cũng có nhiều chuyện hổng hài lòng về nhau, chỉ là để trong lòng, anh chỉ là giọt nước tràn ly… – Nhưng… – Anh tính nói đừng yêu anh chứ gì. Mấy năm qua lần nào nói chuyện anh cũng nói câu này, nhàm lắm rồi chàng ơi. – Thật sự là không đáng mà. – Đáng hay không tự em biết. Còn nó, anh yên tâm đi, nghe nói cuộc sống của nó cũng ổn… ít nhất ổn hơn anh. Anh… chừng nào anh mới chịu sống cho mình hả? Hồi đó anh bị nó đem ra làm trò chơi, vậy mà bây giờ anh vẫn lo lắng cho nó, nhận hết trách nhiệm, nhận hết cái xấu về mình có đáng hông? Sao anh hổng hỏi mình câu đó. Yêu anh là do em chọn, hổng muốn làm bạn với nó nửa cũng là do em chọn, mỗi lần nhìn những chuyện nó làm sau lưng anh, mỗi lần nghe nó tâm sự về anh… em thực sự rất khó chịu. Còn anh, hết lần này tới lần khác lo lắng cho nó, mỗi lần em kể sự thật là anh cứ cười cười bỏ qua, đem mấy cái kỷ niệm đẹp ra bênh vực cho nó. Bực mình hết sức! Em phụng phịu, tay siếc mạnh suýt lủng cả thịt trên bắp tay tôi. – Thôi mà… dù sao mọi chuyện đã qua rồi. Em cũng biết tính anh mà, dù sao anh và cô ấy cũng từng yêu nhau, anh tin lúc đó, cô ấy thực sự yêu anh… chính vì vậy anh muốn giữ hình ảnh đẹp của cô ấy trong lòng. Đối với cô ấy như vậy, đối với em… anh cũng sẽ như vậy. – … Tôi thở dài ngả người ra sau ghế, nhắm mắt lại như cố che giấu đi ánh mắt thực sự của mình… – Nói anh thì cũng phải nói đến em, không phải cho dù anh làm người xấu như thế nào, đối xử tàn nhẫn với em ra sao… em cũng đòi yêu đòi chờ anh hoài đó thôi. – Nói vậy anh thực sự muốn chớ đến 10 năm thiệt luôn hả? Người ta đã có gia đình, anh còn chờ còn tìm cái gì nửa? Tôi bật cười, quay mặt qua nhìn gương mặt xinh đẹp đang bực mình của em, cô gái này vẫn luôn dễ xúc động như ngày nào… – Ai mà biết được tương lai ra sao, với lại cho đến giờ anh chưa từng nói anh sẽ chờ để quay lại với cô ấy. – Vậy anh chờ cái gì? – Anh chờ bởi vì anh đã hứa, nhưng cũng không hẳn chỉ vì lời hứa 10 năm ấy, càng không phải chờ để quay lại với cô ấy. Nhìn anh xem, anh vẫn là một người trẻ, vẫn là một con người tự do long nhong khắp nơi… chờ hay không đến hết cái hẹn 10 năm ấy cũng không khác biệt mấy. Có thể nếu cô ấy quay lại, anh và cô ấy vẫn có thể nhìn thấy nhau, nói một vài câu thăm hỏi, nhìn thấy cô ấy ổn… không phải cũng là một cách thực hiện lời hứa hay sao. – Nhưng cũng đâu phải cần phải đến 10 năm như vậy? – Trong cuộc sống, mỗi người đều có lựa chọn riêng mình… anh chọn chờ, không hẳn vì lời hứa với cô ấy… mà có lẽ bởi vì cái lời ước hẹn này do người đó bày ra. Nói đến đây… tôi mỉm cười… nụ cười nhẹ, nhiều năm qua mỗi lần nghĩ đến người đó, tôi lại mỉm cười như vậy. – Anh… vẫn yêu người đó nhiều đến vậy hả? – Cười

truyện ai đó đã khóc ngày hôm qua